Thế là tôi đã trải qua trọn một mùa hè ở Nhật. Sau
hơn hai tháng khó chịu vì người lúc nào cũng nhớp nháp mồ hôi, một buổi sáng thức
dậy bỗng thấy trời se lạnh, và nhận ra một cái gì vừa đến, rất êm đềm.
Trong suốt cả mùa hạ, lúc nào tôi cũng mong cho
chóng đến mùa thu, để tiết trời dịu xuống, đầu óc dễ chịu hơn khi làm việc. Vậy
mà khi thu đến, tôi vẫn không khỏi có cảm giác bất ngở.
Hơn cả sự dễ chịu. Trời thu se lạnh và nhiều mây như
rải khắp không gian một nỗi niềm gì đó. Bàng bạc. Mông lung. Như là tâm hồn con
người chợt tan ra, hòa trong hơi thở của đất trời. Nên người ta chợt thấy rộn
ràng vui với một bông hoa vừa mới nở, chợt nghe lòng se sắt với ngọn gió đầu
mùa bất chợt lướt qua…
Trưa nay, vẫn con đường quen thuộc đi sang thư viện,
nhưng mọi thứ dường như trở nên đáng yêu hơn, dịu dàng hơn. Tôi cảm thấy hình
như cả chính mình cũng có chút gì mềm mại đi thì phải. Và tôi chợt nhận ra nhiều
loại hoa thu đã nở suốt dọc đường. Những loài hoa có thân cành mảnh dẻ, nở ra từng
cụm hoa li ti. Có hoa màu tím đậm. Có hoa màu hồng phấn hay màu tím hoa cà. Mà
sao hoa thu cũng hợp với trời thu đến lạ. Toàn những sắc màu nhẹ nhàng mà khắc
khoải, mà vời vợi buồn, vời vợi nhớ nhung… Rồi tôi bỗng nhớ một người bạn đã
nói rằng, mùa thu ở nơi này còn đáng yêu vì những buổi sáng trời thu có hương
thơm phảng phất. Lúc nghe câu nói đó, tôi nghĩ chắc là bạn ấy có một cảm giác
mơ hồ thế nào thôi, nhưng giờ đây tôi chợt hiểu rằng có lẽ hương thơm của mùa
thu thoảng đến từ những bông hoa mảnh dẻ mà tôi đã gặp.
Đi trong cơn gió se lòng buổi chớm thu, tôi mới hiểu
vì sao người dân ở xứ sở này yêu thiên nhiên đến vậy. Họ hay dùng từ “ân huệ” để
nói về những gì đến từ thiên nhiên, dẫu là những thứ do mình gia công chăm sóc
cho đến ngày thu hoạch. Tôi cũng đã từng ngạc nhiên khi thấy những loại hoa ở
Việt Nam mọc tràn lan trong cỏ dại, nở ràn rụa trên những cánh đồng hoang, trên
những triền núi vắng và mãi mãi là hoa dại vô danh trong tâm thức cộng đồng thì
ở đây, người Nhật trồng thành từng chậu xinh xắn bán ở cửa hàng hoa, hoặc đem
trưng bày một cách trân trọng trong tủ kính. Dĩ nhiên mỗi loài hoa có một vẻ đẹp
riêng khó mà so sánh, và giá bán các loài hoa trong tiệm cũng khác nhau, nhưng
trong nhận thức của mọi người thì hoa nào cũng là “ân huệ” của thiên nhiên,
cũng là cái đẹp đáng trân trọng. Thiên nhiên mà người Nhật đưa vào thơ ca cũng
là một thứ thiên nhiên bình đẳng. Đủ mọi dáng hoa, đủ mọi sắc màu. Không phân
biệt danh hoa và cỏ dại. Không hoa nào cao quý hơn, hoa nào thấp hèn hơn. Họa
chăng chỉ có cách đối xử với thiên nhiên, với cái đẹp mới là sự thể hiện con
người thấp hèn hay cao quý! Nhận ra điều này, tôi chợt thấy mình cũng muốn học
cách trân trọng thiên nhiên như người Nhật. Để thấy mình bé nhỏ đi nhưng lại thấm
nhuần một điều gì đó trong một thế giới mênh mông. Để thấy mình nhẹ nhàng như một
bông hoa thu vừa gửi chút hương thầm vào cơn gió thoảng…
Nhưng không cần phải đợi hết một mùa mới thấy được sự
gắn bó với thiên nhiên của người Nhật Bản. Thiên nhiên hiện diện trong tâm thức
người Nhật như con người thở trong không khí, như lá cây nảy nở trên cành. Có
thể nhận ra dấu ấn của thiên nhiên từ những lời chào hỏi, những cánh thiệp chúc
mừng đến các hình thức sinh hoạt trong nhiều lĩnh vực như tôn giáo, lễ hội, ẩm
thực, văn chương v.v... Một chiếc lá dùng làm vật trang trí cho đĩa bánh ngọt khi
uống trà cũng phải là hình ảnh phù hợp theo mùa. Rồi mỗi lúc giao mùa thì các
hình ảnh, thông tin quảng cáo ở khắp nơi đều đồng loạt thay đổi. Hàng hóa cũng
được sản xuất và bày bán theo mùa, từ thực phẩm, trang phục cho đến những cánh
thiệp hay những món đồ trang trí nhỏ. Những biểu hiện như thế tuy chỉ là nhỏ nhặt
nhưng tạo nên nhịp điệu và diện mạo riêng của cuộc sống trên đất nước này. Sống
trong một không gian như vậy, người ta luôn nhận biết mình đang ở thời điểm nào
trong năm. Con người cảm nhận được dòng chảy của thời gian luôn nhớ mình đã trải
qua những mùa nào và chuẩn bị đón mùa nào sắp đến. Vì thế mà mọi người tỉnh táo
hơn nhưng cũng nhạy cảm hơn, có thể vui vì một nhánh cây vừa nảy lộc, một búp
hoa vừa hé nở hay man mác buồn trước một triền núi trơ trọi những cành khô, một
cánh rừng thu xao xác lá vàng.
Và thú vị nhất là những thú vui của người Nhật gắn
liền với nhịp bước của thiên nhiên. Tôi không bao giờ quên được cảm giác khi
len lỏi trong dòng người đông đúc vào dịp hoa tú cầu nở rộ ở Kamakura, trong
khu vườn rộng của một ngôi chùa nổi tiếng là địa điểm thưởng thức loại hoa này.
Và cũng không bao giờ quên được chuyến đi đến khu danh thắng ở Nikko mùa lá đỏ,
khi chỉ cần di chuyển... vài kilômet mà phải ngồi trong xe suốt mấy tiếng đồng
hồ, có cảm giác như tất cả mọi người đều đổ vào một tuyến đường duy nhất để
nhìn cho được cảnh lá đỏ huy hoàng trên những sườn núi đủ lọt vào tầm mắt du
khách ở một cự ly vừa phải, trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi cả vùng
cây lá chuyển sang màu xám bạc lúc vãn thu. Đặc biệt là vào dịp Tết, nếu đến viếng
những ngôi chùa sẽ thấy dòng người xếp hàng dài ngút mắt chỉ để tiến đến đỉnh
trầm nghi ngút khói hương, thực hiện những nghi thức đơn giản có ý nghĩa thanh
tẩy và cầu phúc. Tôi vốn rất ngại phải chen chúc ở những chỗ đông người, nhưng
phải công nhận rằng có “chen” vào những nơi như vậy mới hiểu sự gắn bó mật thiết
giữa văn hóa Nhật Bản với thiên nhiên. Dường như khi chìm trong dòng người đông
đúc ấy, mỗi cá nhân càng cảm nhận sâu sắc hơn nhịp sống của con người hòa trong
nhịp điệu chung của tự nhiên, của thế giới mênh mông, bất tận mà cũng luôn
thanh tân, tinh tế.
Tôi vẫn tiếc vì chưa có dịp được ngắm hoa anh đào
mùa xuân ở Nhật, nhưng trải nghiệm về nhịp điệu mùa của thiên nhiên và đời sống
nơi này đã giúp tôi hình dung được phần nào vẻ đẹp đặc trưng của lễ hội hoa đào
trong không khí mùa xuân ấm áp và trong trẻo. Tôi cũng tiếc vì một lần “lỗi hẹn”
với những cánh đồng cỏ lau là điểm đến du lịch nổi tiếng ở Hakone và Izu, dù rất
muốn đắm mình trong không gian mùa thu với biển hoa trắng bạc trải dài trước mắt,
để hiểu thêm một chút về vẻ đẹp mong manh, hoang dại, suy tàn mà nhiều thi nhân
đã nói đến trong thơ. Khi viết những dòng này, tôi chợt nhớ đến câu nói của thầy
tôi, trong một lần hai thầy trò đàm luận về văn học và đời sống. Nghe tôi thích
thú nói về những trải nghiệm của mình ở Nhật, thầy đã bảo: “Em cần phải sống ở đây ít nhất hai năm để cảm
nhận sâu sắc sự thay đổi của thiên nhiên qua các mùa, có thế mới hiểu được đầy
đủ và chính xác về văn học và ý thức thẩm mỹ của người Nhật Bản”. Câu nói của
thầy như một lời hẹn còn dang dở trong “duyên nợ” của tôi và xứ sở hoa đào. Tôi
yêu sự dang dở đó vì nó sẽ gìn giữ trong tôi hơi ấm của những hoài niệm đẹp về
những ngày tháng đã qua và lòng nhiệt tình cho một ngày trở lại!
Tokyo - Đầu thu 2012